01
Ca phẫu thuật kết thúc, y tá đẩy tôi ra khỏi phòng sinh, mỉm cười báo tin mẹ tròn con vuông.
Nhưng sắc mặt Triệu Hằng lại không mấy dễ coi.
Anh ta cất giọng trầm:
“Tiểu Vân, anh có chuyện muốn bàn với em.”
“Con là do em muốn sinh, sau này tự em chăm.”
Sau khi trưởng thành, tôi thức tỉnh thành một succubus.
Thanh mai trúc mã của tôi lập khế ước chủ–tớ với tôi, nhưng từ đầu đến cuối, anh ấy chưa từng chịu nuôi tôi lấy một lần.
Nửa đêm, tôi bò lên giường anh ấy, thì thầm:
Mẹ tôi từng là hoa khôi của nhà máy, xinh đẹp trắng trẻo, nhưng hồng nhan thì phận bạc mệnh mỏng. Bà bị sát hại và phân xác khi tôi chỉ mới lên hai.
Hai mươi năm sau, vào một đêm đầy gió, tôi tình cờ phát hiện một chiếc hộp dưới gầm giường.
Ta tát vào mặt Nhị hoàng tử một bạt tai, hắn không giận, ngược lại còn bật cười thành tiếng.
"Gần đây mẫu phi xông hương gì vậy? Nhi thần rất thích."
Ta nhìn đứa trẻ nhặt về mười năm trước, chỉ cảm thấy mọi chuyện đều trở nên mất kiểm soát.
Hôm xảy ra tai nạn, tôi may mắn chỉ bị xây xát nhẹ.
Tới bệnh viện, tôi run rẩy kể lại nỗi sợ còn chưa kịp nguôi với Châu Nghiên.
Nhưng anh chỉ lặng lẽ kiểm tra vết thương, nhẹ nhàng bảo tôi nghỉ ngơi vài hôm sẽ ổn.
Người hầu đun nước trong viện của Tam di thái đã chết.
Cái chết của cô ấy rất kỳ lạ, phần dưới cơ thể máu chảy không ngừng, toàn thân bốc mùi hôi thối nồng nặc.
Tam di thái cảm thấy xui xẻo, sai tôi mang xác cô ấy vứt ra sau núi cho chó hoang ăn.
“Ở đây cá to lắm, em qua trước đi, anh lấy giỏ đã.”
Kỷ Ti Diễn chỉ vào dòng nước xiết, nói ra đúng y những lời của kiếp trước.
Kiếp trước, đột nhiên Kỷ Ti Diễn đòi bố mẹ cho về quê chơi.
Bố mẹ tôi bận, nên ban đầu không đồng ý.
1.
Năm ta chín tuổi, Ninh huyện gặp nạn, trong nhà cũng dần không còn nổi một bữa cơm no.
Tiểu đệ bệnh nặng, cần không ít bạc để chạy chữa.
Phụ mẫu vay khắp họ hàng thân thích, nhưng nơi nơi đều cùng cảnh khốn khó, chẳng ai còn dư dả để giúp.
Tôi tỏ tình với hot boy của trường, anh ấy đáp:
“Hẹn gặp ở tháp Đỉnh Phong.”
Tôi lại nghe thành:
“Hẹn gặp ở đỉnh cao.”