Người yêu cũ công khai bạn gái mới, để không thua kém anh ta, tôi cũng tìm một bức ảnh trên mạng của một bộ vest nam và đăng công khai. Sau đó, tôi phát hiện ra ánh mắt của sếp tôi- người mỗi ngày mắng tôi tám trăm lần – nhìn tôi ngày càng kỳ lạ. Anh ta không mắng tôi nữa.
1. Anh ấy cúi đầu, sững sờ. Tưởng mình hoa mắt, còn dụi dụi mắt: “Lâm Uyển?” Tôi đứng dậy, “Lâm Nhiễm. Em gái cô ấy.” Trì Dã ngơ ngác. Cũng không trách anh ấy được.
Anh ta vừa nhập học liền bị "treo tường tỏ tình" điên đảo, ai ai cũng muốn làm bạn gái anh.   Thế mà anh ta lại ở trong lớp học không người, giúp cô gái đeo máy trợ thính ngoài tai, nhẹ nhàng bóp lấy dái tai cô.  
Tôi cứ ngỡ mình hiểu rất rõ Phó Lễ, dù sao chúng tôi cũng là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau, từ nhỏ đã có hôn ước. Tôi không bao giờ tưởng tượng được, có một ngày nào đó hắn sẽ nói với tôi rằng, cô em gái mười chín tuổi của tôi đã mang thai.
1 Ta là đích nữ của phủ tướng quân, thân phận tôn quý, dung mạo khuynh thành. Từ khi đến tuổi cập kê, bà mối khắp kinh thành suýt giẫm nát bậc cửa nhà ta. Thế nhưng, tất cả những công tử thế gia từng bàn chuyện cưới xin với ta…không ai thoát khỏi vận rủi.
Con trai tôi lái chiếc xe đồ chơi chạy loạn khắp nơi, vô tình cào xước một chiếc Maybach. Từ trên xe bước xuống một người, không ngờ lại là bạn trai cũ của tôi. “Thói quen cứ hễ không vui là trút giận lên xe, y chang em đấy.”
1. Tôi vội vã chạy đến trước cửa phòng bệnh thì nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cãi vã gay gắt. “Ba Giang, ba đừng có gạt con! Con chỉ bị ngã một cú thôi mà, sao lại từ 18 thành 25 được chứ? Đã vậy còn kết hôn nữa sao?” Giang Yến Chu lớn tiếng đầy kích động.
Đường Mai Mai đội khăn voan vui vẻ quay một vòng, giả vờ ngây thơ hỏi: “Anh Nghiên, em đội khăn voan có phải đẹp hơn chị Giang m không?” Giang Thời Nghiên nghe thấy liền vội vàng ngắn lại , hơi hoảng hốt giải thích với tôi: “Mai Mai tính tình thẳng thắn, chỉ đùa thôi.”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.           Đêm khuya, Tiêu Sở Bắc đẩy Lục Hiểu ra ngoài ban công, "Cởi hết quần áo ra."