Một năm trước, Hiền Phúc Hoàng hậu bị băng huyết do khó sinh, từ lúc lâm bồn đến khi qua đời chưa đầy hai canh giờ.
Yêu nhau bốn năm, kết hôn ba năm, chồng tôi đã thay lòng đổi dạ với cấp dưới. Chắc chắn là Thẩm Chiêu nghĩ rằng mình che giấu rất giỏi. Nhưng thực ra, mọi thứ đều đã để lại dấu vết và không thể qua được con mắt của tôi.
Buổi chiều muộn, hành lang bệnh viện vang lên tiếng giày cao gót đập mạnh vào sàn nhà. Nhận được tin bạn trai gặp tai nạn xe hơi, tôi vội vàng bỏ công việc, lao về nhà. Nhưng trên chuyến tàu cao tốc trở về, tôi đọc được tin tức địa phương.
1 Ta là công chúa được sủng ái nhất của Đông Lê. Vì đọc quá nhiều thoại bản kể chuyện thư sinh nghèo và tiểu thư nhà giàu luyến ái, ta bèn ở tại trang viện nhà mình, làm ra vẻ cứu tế những thư sinh nghèo qua lại.
Đầu hạ, ánh mặt trời ấm áp, nhưng ta chỉ cảm thấy lạnh lẽo khắp người.   Nguyên nhân là muội muội của ta đang khóc lóc trong lòng phụ mẫu, đòi gả cho vị hôn phu của ta.   Tiếng khóc đó, như muốn làm tan nát trái tim phụ mẫu.  
Sư tỷ lại nhặt về một tiểu sư muội. Ta gật đầu, đưa cho tiểu sư muội một cây chổi. Tiểu sư muội vẻ mặt đáng thương, mắt rưng rưng nước: "Sư tỷ, làm gì vậy ạ?" Ta: "Đi quét dọn với ta."
1   Ta là tiểu nữ nhi út của phủ Vĩnh Xương hầu.    Từ nhỏ đã được phụ mẫu nuông chiều, ca ca tỷ tỷ sủng ái, nuôi thành kẻ không coi ai ra gì.   
1 Phu quân cầm lấy tờ giấy đỏ, chỉ liếc qua sơ sài, liền chán ghét ném thẳng xuống chân. “Cái gì mà canh năm tất sẽ bỏ mạng? Hôm nay là đại hỷ của ta, Phương Tri Hứa!  Bà mối Vương, nếu ngươi còn dám ăn nói xằng bậy, đừng trách bổn công tử trở mặt vô tình!”
"Reng, reng, reng" Tiếng chuông báo hiệu vào học vang vọng khắp ngôi trường rộng lớn.