Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Trần Chinh lại có một bạch nguyệt quang.
Chúng tôi quen nhau từ thời trung học, yêu nhau khi học đại học và cùng nhau nỗ lực mấy năm sau khi tốt nghiệp.
Khi công ty khởi nghiệp của chúng tôi nhận được khoản tài trợ vòng A, anh ấy đã cầu hôn tôi.
1
"Quận chúa, tay người sao vậy?"
Theo tiếng kinh hô dịu dàng của tỳ nữ Uyển Hòa, ta mới nhìn thấy trên cổ tay mình có một hàng vết răng rõ ràng.
Chắc chắn là do Tạ Lương vừa nãy cắn!
"Bị chó cắn."
"Bị mèo hoang cào."
1.
Ta trùng sinh năm mười bảy tuổi.
Khi ấy, Thái tử Sở Hành vừa gặp nạn, được một nữ tử câm cứu giúp.
Sau khi bình phục, hắn lén đưa nàng theo về kinh, giấu trong Đông cung như châu như ngọc.
1
Tối đó, khi Tô Nguyên về nhà, không thấy tôi ở phòng khách, anh lên thẳng lầu.
Trong phòng ngủ, tôi chỉ bật đèn ấm trước giường, thu mình vào trong bóng mờ lay động, khoanh tay chờ anh.
Tôi sợ anh phát hiện tôi vừa khóc.
Như thế thì mất khí thế.
Ta tên là Hứa Duy Nhất, là nữ nhi của Đại tướng quân Hứa Văn Viễn trấn giữ Bắc Cương, nương ta mất sớm, không kịp sinh thêm đứa con tiếp theo, ta liền trở thành đứa con duy nhất của ông.
Không khoa trương chút nào, ta được cha yêu thương hết mực.
1
Ta bảy tuổi nhập phủ họ Lưu, làm việc đun bếp, rửa rau nơi nhà bếp.
Hè đến bị lửa nung cho mồ hôi đầm đìa, đông đến tay ngâm nước lạnh đến tê dại.
Mười hai tuổi, phu nhân trông thấy ta, khen ta ngày càng khôn lớn, còn đẹp hơn cả những tiểu thư đài các.
1
Năm ta vừa tròn năm tuổi, A nương dạy ta cùng A tỷ tập thêu.
A tỷ mọi bề đều tốt. Nàng cầm kim thì là kim, cầm chỉ thì là chỉ. Một chiếc khăn tay trong tay nàng, bươm bướm thêu trên ấy tựa hồ muốn vỗ cánh bay ra.
Người ta vẫn hỏi: “Nếu biết trước kết cục, liệu còn ai dám bước tiếp?”
Còn tôi thì từng ngây ngô tin rằng: “Biết trước kết cục rồi, ít nhất cũng đỡ phải sai.”
Ông nội tôi qua đời, dù tôi có chạy gấp đến mức rơi mất một chiếc giày, tôi vẫn không kịp gặp ông lần cuối.
Trước giường bệnh, tôi ôm thi thể ông mà gào khóc nức nở.
Chính tay tôi đã đắp tấm vải trắng lên người ông.