*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1.
Hạ Noãn, phú bà Bắc Kinh, người đẹp, tiền nhiều, đem lòng thầm thương bông hoa kiêu ngạo của Học Viện Cảnh Sát - Giang Dẫn Xuyên. Sau một tháng lạt mềm buộc chặt không đem lại hiệu quả, cô sốt ruột thuê người b.ắ.t anh về... "Bên ngoài đều là người của em, anh chạy đằng trời."
1. Bố tôi tức giận muốn đi tìm tôi nhưng mới vừa đi được vài bước thì ông dừng lại. Bởi vì có một nhóm khách hàng đang đến gian hàng mua bánh. Vừa chửi, ông ta vừa ném chổi xuống chào khách. Sau khi ông ta bán hàng cho khách xong, ông ta đã quên tôi rồi.
1. Trước ngày đại hôn, ta ngồi bên cửa sổ một mình. Bên ngoài có mang máng tiếng chuyện trò của tỳ nữ. "Vinh An công chúa đáng thương quá, thấy bảo hai chân của Phó Thần không chữa được, cả người không nhanh nhẹn. Công chúa gả qua đó, khác gì ở góa đâu."
1 Kiếp trước, em gái thi đại học không tốt, đau lòng ra ngoài giải sầu. Hơn một tháng sau, tôi thu dọn hành lý, chuẩn bị đi đến ngôi trường đại học lí tưởng. Cô ta lại quỳ trước mặt tôi khóc lóc. “Chị ơi, chị cứu em với.”
1 Sau khi chuyển trường, tôi vốn là ngồi cùng bàn với Hách Hoan. Không nghĩ tới trùm trường vẻ mặt “Người lạ chớ lại gần” lại ngồi ở chỗ bên cạnh tôi. Tôi vừa mới đến lớp học đã thấy một thiếu niên đang nằm sấp ngủ trên bàn mình.
Khi tìm ra Tần Diễm ở quán bar Mê Ly, đầu óc tôi nổ tung. Hắn ôm cô bạn thanh mai ăn vận mát mẻ, đè nửa người lên cơ thể cô ta. Mắt say lờ đờ, áo quần nhăn nhúm, cả người phóng túng bất kham.
1. Vào ngày tôi được cứu thoát, bầu trời giăng kín mây đen. Nhưng lúc được bế ra, tôi vẫn bị ánh sáng bên ngoài làm cho chói mắt đến rơi lệ. Nhẹ mỉm cười nhìn về phương Bắc... Nơi có người tôi yêu nhất, Tống Tri Niên. Tôi nhớ hắn, nỗi nhớ xuyên suốt ba năm qua.
1 Mẫu thân sinh ra đệ đệ, ta rất vui. Ngày nào cũng giúp nãi nãi giặt tã, may áo cho đệ đệ. Nhưng nãi nãi và mẫu thân lại suốt ngày ưu sầu, lúc ăn, nãi nãi nhìn trong bát không có một hạt cháo gạo, nặng nề thở dài.