Lẩm bẩm xong, hắn nhớ tới câu nói của hiệu trưởng, Trương Huyền xoa mi tâm: “Người thứ mười bảy! Hôm nay nếu như hôm nay ngay cả một học viên cũng không tuyển được, ngày mai ta sẽ phải khăn gói quả mướp về nhà đấy!”
Trương Huyền thực sự không phải người của thế giới này. Hắn là một người rất bình…
Khi xd1009 tỉnh dậy từ bóng tối, hoàn toàn không biết mình đang ở đâu.
Thông tin truyền từ các giác quan về não chậm hơn bình thường một phẩy năm giây. Sau một phẩy năm giây, thiếu niên nằm ngửa trên tấm hợp kim đã mở mắt.
Đôi mắt nhấp nháy ánh xanh lục trong bóng tối, gen thị lực vi quang được cấy…
Vọng Ngưng Thanh mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên sập trong cỗ xe ngựa xa hoa. Bánh xe nghiến qua đường núi gập ghềnh, thỉnh thoảng vấp phải đá nhỏ, khiến người ngồi bên trong cũng chẳng thoải mái chút nào.
Tầng tầng lớp lớp rèm lụa, thoang thoảng mùi trầm hương ngào ngạt. Xuyên qua lớp sa…
"Đại nhân, xin ngài thương xót, cho chút gì ăn với."
Trước cửa một tửu lâu ở huyện Thanh Hà, một nam tử cao gầy, quần áo rách rưới, dáng vẻ tiều tụy kéo lấy một thực khách vừa bước ra, giọng van nài.
Thực khách kia mặc trang phục người Hồ, nhưng gương mặt rõ là người Đại Ung. Hắn bực dọc rút tay áo…
Thức trắng cả đêm để hoàn thành bản thảo, An Chi Dư vừa nằm xuống giường chưa bao lâu thì điện thoại trên tủ đầu giường rung lên hai lần.
Cô cầm lên xem, là một tin nhắn từ số lạ, kèm theo đó là một bức ảnh của một người đàn ông c** tr*n nằm trên giường, cùng với địa điểm: Khách sạn Hyatt, phòng…
Editor: Callmenhinhoi
————
Thêm một năm mùa mưa dai dẳng trôi qua, Hải Thành đã tiễn mùa xuân. Nắng hè chói chang báo hiệu mùa hè sắp đến, và lễ tốt nghiệp của Đại học Hải Thành cũng gần kề.
Những học sinh vừa thi đại học xong thì đang nôn nóng chờ đợi thư báo trúng tuyển, còn các "lão làng"…
Ngồi trên lầu ba quán cà phê ở Yến Thành này, Khúc Mặc Thương có chút đạm mạc nhìn chiếc ghế trống trước mặt, kể từ khi nhận được cuộc gọi kia, tâm mệt mỏi cùng nôn nóng của cô lại càng thêm mấy phần cáu kỉnh. Kể từ khi hai bên thoả thuận đã hai mươi phút trôi qua, cô rất chán ghét người không đúng…
Mùa tìm việc năm nào cũng gian nan.
Kiều Thời không biết mấy anh chị khóa trên như nào chứ riêng cô thì thấy khoá của mình là tả tơi thê thảm nhất.
Cô đi mòn gót các hội chợ việc làm mà lúc nào cũng trở về tay không.
Tiền in hồ sơ đủ để cô quất bữa cơm no vỡ bụng rồi.
Đến cả giáo viên hướng dẫn…
Chuyến bay bị hoãn hai tiếng.
Sân bay Thủ đô chen chúc người, vừa xuống máy bay, Giản Ương đã kéo vali len qua đám đông, cúi đầu nhìn giờ lần nữa, ba giờ hai mươi, trận đấu của Chu Ôn Dục đã bắt đầu gần một tiếng rồi.
Cô nhanh chóng lướt qua tuyến đường trong đầu, cho dù bây giờ lập tức kéo hành lý…