Trong một công trường bỏ hoang. Bốp Khương Mạn bị một cái tát đánh cho tỉnh lại, má phải sưng phồng lên. Gã đàn ông vạm vỡ trước mặt vẫn không chịu tha cho cô, lại tát một cái nữa lên mặt cô. “Mẹ cái đồ nghèo kiết xác, bét lắm cũng là một nữ minh tinh, vậy mà trong thẻ lại chỉ có chút tiền như vậy.” Mấy người bên cạnh mắng chửi. “Cha nợ con trả, cho mày cơ hội cuối cùng, trong ngày hôm nay, gom cho đủ một nghìn năm trăm vạn, nếu không ông đây đập chết mày!” Đối phương vứt điện thoại vào người cô, uy h**p nói: “Tốt nhất là đừng có giở trò khôn vặt!” Advertisement Khương Mạn nén nước mắt nhịn đau, mở danh bạ, gọi vào số điện thoại của mẹ. Ánh mắt của bọn cho vay nặng lãi bên cạnh khiến cô có cảm giác như ngồi bàn chông, sợ hãi không thôi. Sau khi điện thoại vang lên vài tiếng thì được kết nối, không đợi cô lên tiếng, giọng nói mất kiên nhẫn của người phụ nữ vang lên: “Nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi điện thoại cho tao!” “Mẹ….” Khương Mạn đau xót nói: “Con bị…” Cô còn chưa nói…
Tác giả: