Tuyên Hoài Phong đưa tay siết chặt khăn quàng cổ, bất chấp tuyết rơi dày đặc mà đi về phía đồng nghiệp hội quán.
(Đồng nghiệp hội quán: Nơi ở của những người có cùng nghề nghiệp)
Tết âm lịch năm nay lạnh hơn mọi năm rất nhiều.
Tuyên Hoài Phong đi dạo trong tiểu viện, ngửi hương hoa hòe thơm ngát trong nắng sớm, chậm rãi bước đi.
Đi một hồi, bỗng nhiên giật mình dừng bước.
Không khỏi bật cười.
Hai người lặng lẽ ôm nhau, dường như trái tim cũng hòa chung một nhịp đập.
Tổng lý gọi tới, cho dù là Bạch Tuyết Lam cũng không thể coi thường.
Bạch Tuyết Lam để Tôn phó quan chờ ngoài phòng, rồi quay về phòng thay bộ quần áo khác.
Lúc này ở Niên trạch, Niên Lượng Phú vừa mới ăn xong cơm tối, đứng ở hành lang dùng nước trà súc miệng, nhổ ra sân, sau đó chắp hai tay sau lưng, định bụng quay về phòng nghỉ ngơi.
Tuyên Đại Vân gọi hắn lại nói: “Anh lại đi ngủ đấy à?”
Bệnh viện Tế Sinh là bệnh viện có danh tiếng nhất trong địa phương, trang hoàng so với bệnh viện bình thương cao cấp hơn rất nhiều
Trần nhà sơn trắng, giấy dán tường hoa văn nhìn lướt qua cũng biết đó là đổ xa xỉ, cơ sở vật chất đều rất tiên tiến
Ánh mặt trời chói chang chiếu rọi từ ngoài cửa sổ vào, ta xoay người ngáp một cái thật to, rồi cuộn tròn người lại tiếp tục say ngủ.
Ngủ, là việc mà ta yêu thích nhất.
"Nô tài"
Từ nhỏ ta đã nghe qua cái từ này.
Lần gần đây nhất xảy ra chuyện, gia gia cũng quất quải trượng xuống đất, quát: "Tiểu nô tài! Ngươi lại làm loạn?" Quát xong liền đánh.
Quải trượng to như vậy mà đánh trúng người lại chẳng thấy đau gì cả.
Editor:
Hà Hoa Khứ
Nội Trừng Viện, nơi dụng hình tra tấn mà mỗi người trong hoàng thất nghe đến đều phải biến sắc.
Sáu tháng trước vẫn còn là thái tử Vịnh Kỳ tôn quý, hôm nay lại lưu lạc đến đây.