1
Tôi là bác sĩ chuyên trị vô sinh hiếm muộn, người ta gọi tôi là “Quan Âm tặng con”.
Ban ngày, tôi làm việc tại bệnh viện, xử lý những ca khó nhằn nhất.
01
Lúc mấy cái “bình luận bay” xuất hiện, tôi đang bảo Giang Cảnh Ngạn xoa bóp chân cho tôi.
Cậu ta quỳ một chân trên sàn, nâng bàn chân tôi đặt lên đùi mình, tay xoa nhẹ bắp chân tôi với lực vừa phải.
1
“Giang huynh, ngày đại hôn sao lại mặt mày u ám thế kia!”
“Đúng vậy đó, tẩu tử của huynh là hoa khôi nổi danh ở Ỷ Thúy Lâu, Giang huynh thật có phúc phần.”
Ngay sau đó, một giọng nói thô kệch vang lên.
“Cút! Phúc phần này ai muốn thì lấy đi!”
1.
Khi Tống Dịch đề nghị ly hôn, tôi vừa bưng món ăn cuối cùng từ trong bếp ra.
Hôm nay là kỷ niệm bảy năm ngày cưới của chúng tôi.
Tôi vốn định cùng anh ấy trải qua một buổi tối ngọt ngào, thậm chí còn mở sẵn một chai rượu vang quý đã cất giữ nhiều năm.
Năm 1978, Bắc Kinh.
Việc đầu tiên Tống Nguyệt Ngôn làm sau khi trọng sinh chính là một mình đến bệnh viện để tháo vòng tránh thai.
Quá trình này đau đớn vô cùng, còn đau hơn cả lúc đặt vòng trước đây.
“Đã gọi đích danh A Châu mang tiền đi chuộc người, Mạnh Nguyệt Hoa, còn không mau sai người gọi nó về cứu muội muội nó!”
“Nếu Mộng Dao có chuyện gì, ta cũng không sống nổi!”
Mẹ tôi vốn sinh ra đã đẹp tuyệt trần.
Nhưng trong những năm bố du học, mẹ liên tục bị một người đàn ông khác ức hi//ếp, chà đạp.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ngày bố về nước, ông đã vô tình bắt gặp cảnh tượng đó.
Thái tử, Tấn Vương đều ái mộ muội muội ta, nàng tư chất mẫn tiệp, lại có dung mạo khuynh thành, vốn là danh viện khuê các được chú ý nhất kinh đô.
Để tránh huynh đệ tương tàn, mỗi người họ nhượng bộ một bước, cái thoái lui ấy của bọn họ, lại thành ra cầu thú ta.
Sau khi dự yến Tiết Trung thu trở về, chủ thượng đem hết tấu chương trong thư phòng hất xuống đất.
Ta bị mấy xấp tấu chương nện trúng đầu, nhưng vẫn cung kính quỳ thẳng thớm.