Ta tặng cho thanh mai trúc mã một cây trâm.
Sau đó, phu quân của ta liền tìm tới cửa.
“Nghe nói chàng đánh cho công tử nhà họ Tần khóc lóc om sòm?”
“Trời đất chứng giám, bổn hầu nào có động tay gì đâu.”
Ánh trăng sáng của Cố tổng đã về nước.
Mẹ Cố tổng đưa chi phiếu đến trước mặt tôi.
“Chính chủ về nước rồi, đồ giả như cô cũng nên lui thôi.”
“Tôi cho cô một ngàn vạn, rời khỏi con trai tôi.”
Ta từng nằm mộng, mộng thấy phu quân sau khi xuất chinh trở về, trong tay ôm một đứa nhỏ, giao cho ta nuôi dưỡng.
Vốn thành thân đã nhiều năm, chẳng có con nối dõi, ta bèn xem hài tử ấy như cốt nhục của mình, tận tâm chăm sóc, hết lòng yêu thương.
Kiếp trước, tôi và chồng từ thanh mai trúc mã đã ở bên nhau đến tận lúc đầu bạc răng long.
Điều tiếc nuối duy nhất là chúng tôi không có con.
Bạn trai tôi đột nhiên mất trí nhớ, lại đem lòng yêu một cô gái mà trước đây anh ấy rất ghét.
Tôi đau khổ tuyệt vọng, tìm mọi cách gây sự với họ, anh ấy cũng vì người yêu mà trở thành kẻ chủ mưu bắt nạt tôi.
1.
Chương trình vừa mới bắt đầu.
Cô con gái riêng nhỏ bé của tôi - Giang Niếp Niếp đã lon ton chạy tới, bưng một cốc nước lọc đến trước mặt tôi.
Con bé dùng giọng nói ngọt ngào bảo tôi uống nước đi.
GIỚI THIỆU:
Lý Thừa Chí giáng ta vào lãnh cung, ta chỉ hỏi đúng hai câu:
"Công công, trong lãnh cung có được ôm mèo không? Có thể viết thoại bản chứ?"
01
“Con chọn nhà họ Phó!”
Ta phải bấu mạnh vào đùi mình mới kìm được cơn kích động muốn nhảy dựng lên!
Không đúng, kiếp trước vào thời khắc này, nàng rõ ràng sống chếc đòi gả cho Hoắc Diêu cơ mà.
Kiếp trước, ta là Tể tướng phu nhân, người người kinh thành ngưỡng mộ.
Ta đã chứng kiến phu quân của mình và vị công chúa đương triều kia yêu hận triền miên suốt bao năm. Ta chẳng tranh giành, chẳng ghen tuông, chỉ biết nhẫn nhịn mà thôi.