Truyện cung đấu là một thể loại văn học tập trung vào những câu chuyện về tranh đấu quyền lực và âm mưu trong triều đình. Thể loại này thường xoay quanh cuộc sống và cuộc chiến giành quyền lực giữa các phi tần, hoàng hậu, hoàng thượng và các cung nữ trong triều đình. Truyện cung đấu thường mô tả những mưu mô, âm mưu và sự cạnh tranh gay gắt trong cung đình, nơi mà các nhân vật chính phải chiến đấu để bảo vệ bản thân, gia đình và quyền lợi. Các câu chuyện trong thể loại này thường chứa đựng những yếu tố như tình yêu, lòng đố kỵ, sự phản bội và quyết định khó khăn của các nhân vật.

Truyện cung đấu tạo ra một không gian rộng lớn và phức tạp trong triều đình, nơi mà những âm mưu và cuộc chiến quyền lực diễn ra. Thể loại này thường khám phá các khía cạnh về tâm lý con người, lòng tham vọng và cảnh giác trong một môi trường đầy rủi ro. Truyện cung đấu thu hút độc giả bằng việc tái hiện một phần của lịch sử và văn hóa triều đình, cung cấp một cái nhìn sâu sắc về các quy tắc xã hội, quyền lực và tình yêu trong một môi trường khắc nghiệt. Nó tạo ra sự kịch tính, căng thẳng và sự háo hức khi người đọc theo dõi những tình tiết phức tạp và những cuộc đấu tranh giành quyền lực.

Truyện cung đấu mang đến những cảm xúc như sự kích thích, sự bất ngờ và sự thách thức. Nó thường phản ánh những khía cạnh xã hội và tâm lý phức tạp của con người trong môi trường đầy cạnh tranh và đen tối. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại cung đấu đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ, Thệ Bất Vi Phi, Đông Cung hay Tiến Công Sủng Phi.

Ta là vị khống mộng sư cuối cùng trên thế gian này. Cái gọi là khống mộng, chính là có thể dẫn người khác vào mộng, cũng có thể xâm nhập giấc mộng của người khác.
“Ta không cần Thẩm Luật Sơ nữa, ta nguyện ý chấp nhận liên hôn, gả vào Bùi gia.”   Khương Thời Nguyện đột nhiên lên tiếng trên bàn ăn.   Phòng ăn vốn đã yên tĩnh, nay càng tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.  
Bầu trời trong xanh như được làm từ thủy tinh, lấp lánh, trong suốt, điểm xuyết những cụm mây trắng mềm mại như bông. Ánh nắng vàng nhạt ấm áp nghiêng nghiêng chiếu xuống, rọi lên người khiến lòng cũng trở nên dịu lại, vô cùng dễ chịu.
  Tạ Ngọc Uyên khi chết đi khi mới chỉ mười sáu tuổi. Nàng chết vì bị người ta treo cổ, biến thành quỷ treo cổ. Sau khi thành quỷ, nàng mới hay những oan hồn treo cổ trên cây hòe thì âm phủ sẽ không thu nhận.
Mỗi khi Nghiêm Tiểu Vũ hướng ta khóc lóc kể giang hồ võ lâm cớ nào hung hiểm, cái gọi là đại hiệp cỡ nào hung tàn, bọn họ là con tép trên giang hồ phải làm sao giữ đầu mà sống, ta đều cười nhạt. Rõ ràng Thái y chúng ta mới chân chính là đem đầu treo ở lưng quần mang trên người!
Năm ấy gả vào Thẩm gia, tôi vừa tròn mười lăm, độ tuổi trăng rằm mà người con gái xinh đẹp tha thướt nhất; còn vị hôn phu của tôi, Thẩm đại công tử Thẩm Hồng đã hai mươi tám.
Từng trận gió lạnh, trong chính sảnh Hầu phủ, lúc này đèn đuốc sáng trưng, Nhị phu nhân cầm quyền Hầu phủ ngồi ở chính vị, mà Tam phu nhân Tứ phu nhân cùng những người khác đều ngồi phía dưới.
“Điệp nhi không cần rời khỏi ta, không cần rời khỏi ta, van cầu ngươi, đừng rời khỏi ta…”, Tử Điệp nằm trên giường bất an vặn vẹo thân mình, mồ hôi lạnh theo hai gò má chảy xuống , miệng thì thào nói cái gì, thanh âm cầu xin của nam tử trong mộng lợi hại như đao kiếm đâm sâu vào lòng nàng!
Vào Minh Sùng năm thứ chín, đông chí tuyết rơi lả tả ba ngày hai đêm. Trong thiên lao phía Bắc của Nhược Thành có giam giữ một người, có lẽ sợ cho dù là xích sắt hắn cũng có thể trốn thoát, nên trên người này bị móc cả vào xương quai xanh.